15h42', Không chấp nhận kháng cáo của
Dương Chí Dũng, Mai Văn Phúc, HĐXX tuyên án: Dương Chí Dũng (Chủ tịch
HĐQT) tử hình về tội tham ô; 18 năm tù về tội cố ý làm trái các quy định
của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng; tổng hợp hình
phạt là tử hình;
Mai Văn Phúc (TGĐ Vinalines): tử hình về tội tham ô, 18
năm tù về tội cố ý làm trái các quy định của nhà nước về quản lý kinh tế
gây hậu quả nghiêm trọng, tổng hợp hình phạt là tử hình.
Trần Hữu Chiều (nguyên Phó tổng giám đốc Vinalines): 10
năm tù về tội tham ô tài sản; 9 năm tù về tội cố ý làm trái, tổng hợp
hình phạt 19 năm tù;
Trần Hải Sơn (nguyên Tổng giám đốc Công ty TNHH sửa chữa
tàu biển Vinalines): 14 năm tù đối với tội tham ô; 8 năm tù về tội cố ý
làm trái. Tổng hợp hình phạt 22 năm tù;
Mai Văn Khang (nguyên Phó trưởng ban đóng mới tàu biển): 7 năm tù về tội cố ý làm trái;
Lê Văn Dương (đăng kiểm viên Cục Đăng kiểm Việt Nam): 7 năm tù;
Huỳnh Hữu Đức, Lê Văn Lừng, Lê Ngọc Triện (Chi cục Hải quan Vân Phong, Khánh Hòa): mỗi bị cáo 6 năm tù.
15h40’, Về trách nhiệm liên quan của
Cục Đăng kiểm Việt Nam, tòa cho rằng việc xác định ụ nổi không phải là
tàu biển, không đề cập yêu cầu đảm bảo về tuổi của ụ nổi khi nhập khẩu
là không đúng quy định pháp luật. Tòa đề nghị cơ quan điều tra tiếp tục
điều tra xem xét trách nhiệm của đơn vị này.
Không chấp nhận kháng cáo của Dương Chí Dũng, Mai Văn
Phúc, HĐXX tuyên phạt 2 bị cáo tử hình về tội tham ô tài sản, tiếp tục
giam 2 bị cáo.
15h39’, Tòa cho rằng có căn cứ giảm
mức bồi thường với các bị cáo hải quan để tương ứng với việc giảm mức án
cho các bị cáo, vì đánh giá mức độ thiệt hại của ụ nổi đã giảm 8 tỷ
đồng.
Về tài sản kê biên, tòa xác định căn nhà của vợ chồng
Dương Chí Dũng – Phạm Thị Mai Phương là tài sản chung vợ chồng. Việc
không khấu trừ giá trị ½ căn nhà này cho bà Phương và khấu trừ 1/8 căn
hộ tại Sky City của chị P.T.T là sai sót. Tòa cho rằng cần khấu trừ
khoản tiền này để đảm bảo quyền lợi của người liên quan khi kê biên,
thanh lý các tài sản.
Tòa bác quan điểm của Dương Chí Dũng và vợ cho rằng
tiền mua 2 căn hộ hạng sang cho chị P.T.T là của bà Phạm Thị Mai Phương
đưa cho cựu Chủ tịch Vinalines.
Tòa cũng không chấp nhận kháng cáo đề nghị hủy kê biên căn nhà ở Quảng Ninh của vợ Mai Văn Phúc.
15h35’, Về Trần Hải Sơn, tòa cho rằng
mức án 14 năm tù đối với hành vi tham ô tài sản áp dụng với bị cáo là
quá nhẹ khi vai trò của bị cáo thể hiện rất lớn, hưởng lợi 7,8 tỷ đồng –
một số tiền không nhỏ. Tòa cho rằng cần có hình thức kháng nghị tăng
hình phạt về tội danh này đối với Trần Hải Sơn.
Về bị cáo Mai Văn Khang, việc bị cáo chỉ bị tuyên phạt
7 năm tù – nhẹ hơn cả mức án 8 năm tù áp dụng đối với nhóm bị cáo là
cán bộ hải quan tòa cũng cho là không hợp lý. Dù Khang có xin giảm án vì
bố là cán bộ cách mạng, đã già yếu nhưng tình tiết này tòa cho rằng
chưa đủ căn cứ để xem xét. Tòa nhận định, cần giữ nguyên mức án sơ thẩm
với Mai Văn Khang, không thể xem xét giảm án cho bị cáo.
Tòa cho rằng có căn cứ giảm một phần hình phạt cho
nhóm bị cáo là cán bộ hải quan để tương xứng với vai trò, trách nhiệm
của các bị cáo trong vụ án.
15h30’, Tòa cho rằng cần áp dụng hình
phạt tù nghiêm khắc đối với các bị cáo trong vụ án vì hậu quả nghiêm
trọng để lại. HĐXX nhận thấy, gây hậu quả nghiêm trọng là tình tiết định
tội cố ý làm trái với các bị cáo. Hơn nữa, hậu quả vụ án còn là đặc
biệt nghiêm trọng nên áp dụng tình tiết tăng nặng đối với các bị cáo của
cấp sơ thẩm là hoàn toàn chính xác.
Cả Dũng và Phúc đều trực tiếp ký các quyết định về
việc đầu tư nhà máy sửa chữa tàu biển, mua sắm ụ nổi, gây hậu quả thiệt
hại đặc biệt lớn đối với nhà nước. 2 bị cáo đã lôi kéo nhiều bị cáo khác
phạm tội.
Số tiền chiếm hưởng của 2 bị cáo đặc biệt lớn. Dương
Chí Dũng còn có hành vi bỏ trốn. Khi bị truy tố, xét xử các bị cáo lại
chưa thành khẩn khai báo, nhận tội. Vì vậy việc tuyên án tử hình đối với
2 bị cáo là hoàn toàn đúng đắn.
Việc gia đình các bị cáo nộp một số tiền để giúp các
bị cáo chiếm đoạt tòa ghi nhận là một tình tiết để xem xét giảm nhẹ
trách nhiệm hình sự cho các bị cáo như đề xuất của đại diện VKS. Tuy
nhiên, số tiền mỗi gia đình nộp chỉ bằng 1/3-1/2 số tiền các bị cáo
chiếm đoạt và rất nhỏ so với thiệt hại gây ra. Vậy nên khoản tiền này
không giúp làm thay đổi nhận định về hậu quả đặc biệt nghiêm trọng của
bị cáo.
Tuy nhiên cần giữ nguyên hình phạt cấp sơ thẩm đã
tuyên mới đảm bảo được tính răn đe nghiem khắc với tội phạm tham nhũng
hiện nay.
15h23’, về những lần Trần Hải Sơn
chuyển tiền cho Mai Văn Phúc, kết quả xác minh việc xuất nhập cảnh của
con trai Phúc thì đúng là con Phúc có nhập cảnh về Việt Nam vào ngày 28
tết năm 2008, phù hợp với lời khai của Sơn về việc mang 5 tỷ đồng về quê
An Hồng, An Dương, Hải Phòng cho Phúc vào ngày cuối năm, áp tết. Khi
đó, Sơn gặp, thấy con trai Phúc lái một chiếc xe Lexus 4 chỗ rất đẹp đưa
Phúc về quê.
Việc mô tả không chính xác các chi tiết về nhà cửa
của Phúc ở quê với điều kiện chỉ đến một lần, thời gian ngắn của Trần
Hải Sơn, tòa cho là bình thường, hợp thực tế.
Tòa cho rằng không có cơ sở xem xét đề nghị hủy án của luật sư.
15h19’, về chi tiết vé máy bay của
Dương Chí Dũng đi Sài Gòn lúc 15h hay bản hợp đồng thử việc của lái xe
tên Quỳnh, tòa cho rằng không có căn cứ vì chỉ là các văn bản phô tô.
Các chi tiết cũng chỉ thể hiện việc hoàn toàn có thể trùng khớp với thời
gian Sơn đến gặp và giao tiền cho Dũng ở khách sạn Victory.
Kết quả xác minh tại sân bay Tân Sơn Nhất về việc Dũng
nhờ nhân viên sân bay mang lên máy bay một valy rượu để không phải qua
thủ tục kiểm tra an ninh nhưng nhân viên này khẳng định chỉ giúp Dũng
khi trục trặc chuyến bay, đổi vé chứ không thể giúp việc mang “lận” hàng
hóa. Vì vậy, tòa bác bỏ lời khai của Dương Chí Dũng là Trần Hải Sơn chỉ
mang cho Dũng một valy… rượu.
15h15’, tòa phân tích, kết quả tương
trợ tư pháp tại Singapore và Nga đều cho thấy công ty AP thành lập ở
Singapore với duy nhất 2 thành viên do ông Goh là GĐ. Trong thương vụ,
AP chỉ đóng vai trò là người môi giới mua bán.
Việc ông Goh làm các thủ tục là theo yêu cầu sắp xếp
của công ty GS. Biên bản thỏa thuận ký này 7/7/2007 mà các luật sư đặt
câu hỏi về người đứng ra ký kết thỏa thuận, tòa lý giải, thực tế công ty
AP không biết gì về công ty Phú Hà – đơn vị nhận khoản 1,666 triệu USD.
AP thực tế chỉ hưởng 700.000 USD tiền công môi giới mua bán.
Cấp sơ thẩm quy kết 2 bị cáo có vai trò chủ mưu, cầm
đầu ăn chia khoản tiền lại quả này là Dương Chí Dũng, Mai Văn Phúc, tòa
phúc thẩm nhận định phù hợp với vai trò, vị trí, thẩm quyền của 2 “sếp”
này tại Vinalines.
Việc các bị cáo bị cấp sơ thẩm xét xử về tội tham ôt
ài sản là đúng người đúng tội không oan. Tuy nhiên việc cơ quan điều tra
không khởi tố, xem xét hành vi giúp sức của Trần Thị Hải Hà để giúp Sơn
nhận và phân chia trót lọt khoản tiền 28 tỷ đồng là có dấu hiệu bỏ lọt
tội phạm.
15h10’, Đối với tội tham ô tài sản,
HĐXX phúc thẩm nhận định, việc thỏa thuận với ông Goh về tiền lại quả
không thể do Trần Hải Sơn tự quyết định mà nhất định phải thông qua
Dũng, Phúc. Việc này rõ ràng phải có sự thỏa thuận ngầm của Dũng, Phúc
với ông Goh vì chỉ 2 người này mới có quyền quyết định việc mua hay
không mua ụ nổi 83M.
“Một mình Sơn cũng không thể chiếm hưởng khoản tiền
lại quả 1,666 triệu USD, phải có sự đồng ý, thỏa thuận của Dũng hoặc
Phúc sau đó ủy quyền cho Sơn thực hiện”- bản án thể hiện.
Tòa tiếp tục dẫn một loạt lời khai thể hiện sự logic
trong chỉ đạo của Dương Chí Dũng và Mai Văn Phúc. Khi Sơn đến báo cáo
với Dũng về việc ông Goh báo chuẩn bị tiếp nhận khoản tiền “kick back”,
Dũng nói đồng ý và dặn về tỷ lệ chia chác. Sơn đến báo cáo lại với Mai
Văn Phúc, Phúc cũng bảo: “Đồng ý, xem xúc tiến nhanh nhé”.
15h4’, Tòa nhận định, việc ký đề xuất
thanh toán của Mai Văn Phúc, ký nháy vào hồ sơ ụ nổi của Trần Hữu
Chiều, không báo cáo việc phát hiện hồ sơ thanh toán thiếu chứng từ của
Bùi Thị Bích Loan như tòa sơ thẩm nêu ra là hợp lý.
Việc quy kết trách nhiệm về hành vi đồng phạm giúp sức
của nhóm bị cáo là cán bộ hải quan khiến cho ụ nổi 83M được thông quan,
đưa vào Việt Nam như cấp xét xử sơ thẩm kết luận hoàn toàn đủ căn cứ.
Việc tính trách nhiệm bồi thường đưa tòa, HĐXX phúc
thẩm cho rằng, phương án phá dỡ ụ để bán sắt phế liệu sẽ được 49 tỷ đồng
thì giá trị của ụ tại thời điểm điều tra vụ án sẽ là 45 tỷ đồng, tức
mức thiệt hại quy buộc cho các bị cáo cần phải giảm 8 tỷ đồng. Tòa phúc
thẩm vẫn khẳng định, về tội danh cố ý làm trái các bị cáo đã bị tuyên
buộc hoàn toàn không oan.
14h55’, Tòa bác quan điểm của các
luật sư cho là quyết định mua ụ nổi thuộc các thành viên HĐQT nên nếu
quy tội Dương Chí Dũng, Mai Văn Phúc cũng phải buộc trách nhiệm những
người này. Tòa khẳng định, việc thẩm vấn những người này thể hiện, các
thành viên HĐQT trong các cuộc họp chỉ được cung cấp thông tin ụ nổi đủ
điều kiện để mua nên đã đồng ý ký vào quyết định phê duyệt đầu tư dự án
này. Vì vậy, trách nhiệm cao nhất vẫn là Dương Chí Dũng, Mai Văn Phúc,
sau đến Trần Hải Sơn rồi Trần Hữu Chiều, Mai Văn Khang, Lê Văn Dương.
Chủ tọa phiên tòa dẫn lại chứng cứ là những thời khai
cho thấy sự chỉ đạo của Dương Chí Dũng, Mai Văn Phúc về việc mua bằng
được ụ nổi 83M qua công ty AP đối với các cấp dưới như Trần Hữu Chiều,
Trần Hải Sơn, Mai Văn Khang.
14h50’, Chủ tọa phiên tòa dẫn lại
nhiều lời khai của các bị cáo tại các bút lục để thấy nhận thức chủ quan
của các bị cáo đều hiểu ụ nổi phải quản lý theo quy phạm của tàu biển.
Thực tế ụ nổi 83M rất cũ nát, không đủ điều kiện mua, nhập khẩu, thông
quan ụ.
Khi thực hiện dự án mua ụ nổi 83M, các bị cáo đã không
thực hiện đúng quy định về đấu thầu như mời thầu, chào giá. Trách nhiệm
đầu tiên của việc này thuộc Dương Chí Dũng, Mai Văn Phúc, Trần Hữu
Chiều, Mai Văn Khang - tòa cho rằng nhận định này là đúng.
Tiền mua ụ nổi là từ khoản vay 130 triệu USD của
Citibank. Mà Vinalines là DN 100% vốn nhà nước nên thiệt hại gây ra do
hành vi của các bị cáo là thiệt hại cho nhà nước, việc “định tội” các bị
cáo là cố ý làm trái, buộc bồi thường về thiệt hại gây ra tòa cho là
đúng.
Các bị cáo nghe HĐXX luận tội
Theo dantri.com.vn